Tản văn của hội viên mới VŨ NGUYỆT KHÁNH PHƯỢNG
“Em xòe tay ra! anh đặt lên tay em nhành tầm xuân đang bung tỏa. Tầm xuân mỏng manh, thanh nhẹ, thơm ngọt ngào như đôi môi em, như ánh mắt em vậy! Cô bé tầm xuân của anh!”
Anh vẫn gọi cô dịu dàng như thế. Ở bên anh, cô thấy mình thật nhỏ bé, yếu ớt làm sao. Mọi muộn phiền tan biến trong ánh mắt đắm đuối, tình si. Cô ấp nhành hoa trong đôi tay nhỏ bé: “Anh cũng yêu hoa tầm xuân sao?” – Anh thích sự dịu dàng mà mãnh liệt của nó. Như em!
Cô bé cúi vội, ấp mặt vào đôi tay ngát hương tầm xuân, che đi cái ngượng ngùng chợt đến. Kìa, tầm xuân đã nhuộm hồng má em đó! Em đẹp lắm Phương à!
Tầm xuân hoang dại nhuộm hồng góc tường rêu phong cũ kĩ, những nhành cây nhỏ bé vươn dài mà đong đưa kiêu hãnh, khoe ra những chùm hoa nhỏ nhắn giữa trời xuân.
Tầm xuân nhỏ bé mà ghê gớm lắm. Nó níu vạt áo người, găm vào da thịt bằng những chiếc gai mọc đầy trên thân cành gầy guộc để bảo vệ những chùm hoa xinh xắn của mình.
- Anh không sợ đau sao?
- Anh sợ gì chứ, vì em, anh sẵn sàng làm tất cả.
Ảnh: Internet
Phương sung sướng vùi đầu vào ngực người đàn ông: - Anh nói thật chứ!
Cô không nghe thấy lời đáp từ người đàn ông, chỉ trái tim mình đang loạn nhịp mà tưởng nhịp đập trái tim chàng.
Đã là tháng ba, tầm xuân bắt đầu phai sắc, nhạt màu. Chẳng có chàng trai nào xuất hiện bên giàn hoa tầm xuân như thủa còn đầu mùa. Phương đưa mắt kiếm tìm bóng hình quen thuộc. Bức tường rêu phong cũng chẳng vương lại chút nồng ấm tay người.
Người ta đang tâm chặt đứt thân, rút tuột cành tầm xuân đang vấn vít trên tường để giâm cành ghép lộc. Những dây tầm xuân tứa máu, lìa cành, đem thân san sẻ sự sống của mình nuôi những nhành hồng kiêu sa, lộng lẫy. Để rồi, người ta chỉ mải nhìn ngắm, xuýt xoa ngưỡng mộ trước vẻ đẹp yêu kiều của những bông hồng mà không hề xót xa cho những thân tầm xuân đang vắt kiệt mình từng giây phút để nuôi chúng.
Cô bé tầm xuân bỗng nhiên thấy lòng trống trải. Người đàn ông kia đã sang bức tường căn biệt thự bên đường hái bông hồng lai tặng cô nàng tóc mây gợi cảm.
Cô bé tầm xuân run rẩy thu mình trong nhợt nhạt, tái tê. Người ta đã quên em chạy theo phồn hoa lộng lẫy, bỏ lại em với cả bao thương nhớ tủi hờn.
Dẫu tầm xuân không đủ mặn mòi để khoe sắc với ngàn hoa, thì vẫn tự hào bởi dòng nhiệt huyết giàng ươm mầm cho những nàng hồng xinh đẹp. Sứ mệnh của tầm xuân là thầm lặng hiến dâng, là điểm tựa, là sự sống cho hồng hoa. Sao em phải buồn chỉ vì ai đó không hiểu ra giá trị của mình, hỡi nàng tầm xuân nhỏ bé! Hãy cứ vui đón nắng vàng và say cùng lộc biếc để Xuân mãi trong em!
V.N.K.P
(Nguồn: VNNB234/1-2020)