HOÀNG MINH CHÂU
Bác và Đảng
Đảng chúng ta trong những ngày đau thương
tưởng chừng không xóa nổi
Mà kì diệu: Tang gia không bối rối
Khóc Bác, nhưng tim vẫn nghe rõ lời Người
Từng công to việc nhỏ trên đời.
Hội trường mưa, Ba Đình, tháng Chín
Lại sáng đường rực nắng hanh lên,
Ngày khai trường đúng bài học thiêng liêng
Vẫn thừa bánh Trung thu cho các cháu;
Hà Nội thương yêu, mở đều trang báo
Chặn đứng ngay cơn sốt muỗi truyền (*)
Ập xé tanh banh đồn trại giặc
Cả miền Nam gạt nước mắt xông lên
Đảng chúng ta trong lịch sử đi lên
Ngỡ chỉ còn lần này chậm bước.
Nhưng ngã Một Cây Cao chùm bóng mát
Đất thêm màu, đất lại mọc xanh cây.
Bác đâu rồi? Đây, Bác vẫn còn đây
Người sừng sững tựa ngàn Sâu, ngàn Phố(**)
Và cái chết của Người hóa ra mùa sinh nở
Những cánh đồng Hồ Chí Minh
Những cánh rừng Hồ Chí Minh
Những công trường Hồ Chí Minh
Những sư đoàn Hồ Chí Minh
Đang dăng lũy đan thành cho cả nước
Bí quyết nào nhân sức Đảng gấp đôi
Cho hôm nay ta lại nở môi cười?
Là lẽ phải: Làm theo lời Bác dặn.
Hồ Chủ tịch hẳn yên lòng
Khi muôn vàn tình thương yêu khiến Người thức tỉnh
Thấy Trung ương tề tựu đứng quanh.
Xin Người hãy tin thêm, từ nay mỗi gia đình
Mỗi Chi bộ chúng con đều hiểu rõ
Đoàn kết lại, khó khăn nào cũng nhỏ
Mỗi một người tự thấy lớn hơn qua!
Bác, Bác ơi, tuy Bác đã đi xa,
Di chúc Bác – ngọn đèn pha sáng chói
Đường Cách mạng có chặng nào ren rối
Nghĩa tình này... càng nối chặt anh em.
Ta lại viết bài thơ về Bác
Nhớ ơn Người, để tặng Đảng tiên phong
Chiến công dâng Đảng ta tới tấp
Đợt đầu tiên: vượt qua trận bão lòng
Non sông Đất nước ta sinh ra Hồ Chủ tịch...(***)
Chính Người sinh ra Đảng chúng ta
Mang lá cờ của Người chúng ta đi tới đích
Chân trời gần, tới chân trời xa...
1971
(*) Liền sau những ngày Bác mất, dịch “sốt xuất huyết” hoành hành tại Hà Nội
(**) Hai đỉnh rừng trên dải Trường Sơn
(***) Điếu văn của Trung ương
NGUYỄN SĨ ĐẠI
Đảng là nơi nhịp tim tôi đập...
Ðảng là nơi nhịp tim tôi đập
Nơi buồn vui trong công việc mỗi ngày
Trong cây cỏ hồn ông bà thuở trước
Tiếng trống ngày Xô-viết vẫn còn lay...
Ðảng là mẹ, là cha trong hàng quân Cứu quốc
Tay giơ cao thành "đồng chí" dưới cờ
Máu đổ ba mươi năm đánh giặc
Máu càng hồng, càng thắm một giấc mơ
Anh ngã xuống một buổi chiều Quảng Trị
Không kịp về kết nạp Ðảng đêm nay
Ðứa em út bây giờ trong đội ngũ
Ðảng là anh trong thương nhớ vơi đầy...
Tôi không thể sống một ngày không nhớ
Tôi từ đâu và đất nước từ đâu
Ngày nô lệ, máu thành dòng tới bể
Ðến trời xanh cũng không có trên đầu...
Tôi không thể không căm hờn những kẻ
Làm ô danh Ðảng vĩ đại của mình
Tôi không thể không coi khinh những kẻ
Hưởng rất nhiều mà không một ghi ơn.
Ðất nước đã bừng lên vận mới
Nhưng làng quê còn sấp ngửa luống cày
Tôi không thể sống một ngày không nhớ
Mỗi ngày mình theo Ðảng để vì ai.
TẠ HỮU YÊN
Nghĩ về Đảng
Đảng là lúa chín mùa no
Đồng quê bay bổng cánh cò ca dao
Đảng là điện sáng vùng cao
Mái trường ngói đỏ, vuông ao quanh nhà
Đảng là cây bốn mùa hoa
Sắc hương bề bộn tay ta vun trồng
Đảng là nắng ấm vầng đông
Trời xanh chim lượn trăm vòng thảnh thơi
Đảng là của bạn của tôi
Trong veo phẩm chất, sáng ngời thanh danh.