Nỗi oan để ngỏ
Nét ngọc còn in từng thớ đá
Mắt buồn ăm ắp những ưu tư
Gác tía cung vàng bao ấm lạnh
Phai bạc sơn son tự bao giờ
Tình dẫu thẳng ngay ai thấu hiểu
Hoàng bào trao gửi đấng minh quân
Con dại, cái mang - âu số phận
Biết có bao nhiêu kẻ trung thần
Bia miệng thế gian không ai muốn
Xã tắc sơn hà đặt lên trên
Dẫu biết tiếng oan mà nặng gánh
Cũng đành cam chịu nỗi niềm riêng
Buông rèm nhiếp chính hai triều đại
Công thì chàng lĩnh, tội nàng mang
Cố đô lưu giữ pho tình sử
Chép lên thiên cổ vạn vạn hàng
Nỗi lòng Dương Thái Hậu Tranh khắc gỗ của PHÚ VĂN
Bâng khuâng huyền thoại
Vào Tam Cốc ta cúi đầu dưới đá
Qua cống Rồng rạp xuống trước mênh mông
Nước trong quá soi thấy mình dưới đáy
Rong rêu dài cứ muốn với lên không
Từng giọt nhỏ tí tách từ thạch nhũ
Ta ngẩng đầu hé miệng đón hạt rơi
Lá thuyền mỏng rướn mình nâng nhịp thở
Sông Ngô Đồng chẳng rõ ngược hay xuôi
Mây Ngọc Nữ mải chơi sà xuống thấp
Ai đánh rơi núi biếc chẳng dám về
Trời xanh thế làm sao cầm lòng được
Sen chợt hồng e ấp đến nhường kia
Ta mê trong truyền thuyết và huyền thoại
Vục lòng tay đón gió rửa mặt mình
Nghe lành lạnh tiếng gươm đao một thuở
Nghe cánh đồng cừa cựa giấc hồi sinh.
Chiều Tam Cốc Ảnh của TUẤN PHƯƠNG
(Nguồn: TC VNNB 278-3/2023)