LTS: Hermann Hesse (1877 – 1962) là nhà thơ, tiểu thuyết gia, họa sĩ người Thụy Sĩ gốc Đức. Các tác phẩm nổi tiếng nhất của ông là Demian (1919), Sói đồng hoang (Steppenwolf, 1927), Siddhartha (1922)… Năm 1946 ông được tặng Giải Goethe và Giải Nobel Văn học
Năm 1955, ông được trao Giải Hòa bình của ngành kinh doanh sách Đức - một giải thưởng hòa bình quốc tế của "Hiệp hội kinh doanh sách Đức" dành cho những người có đóng góp xuất sắc trong lĩnh vực văn học, khoa học và nghệ thuật nhằm thực hiện lý tưởng hòa bình. Tạp chí VNNB xin trân trọng giới thiệu chùm thơ của ông.
Tình ca
Anh là con hươu còn em là nai,
Con chim là em anh cội cây già,
Mặt trời là em còn anh tuyết trắng,
Em là buổi ngày còn anh giấc mộng .
Đêm, trong mơ miệng anh hé mở
Một con chim vàng từ đó bay ra,
Tiếng hót trong cao, cánh chim rực rỡ,
Hát em nghe bài hát của tình yêu,
Hát em nghe bài hát trái tim anh bé nhỏ.
Qua cánh đồng
Trên bầu trời mây trắng vội vàng trôi
Giữa đồng hoang lạnh căm cơn gió thổi
Bóng hình ai lang thang trong chiều tối
Đứa con thất lạc của mẹ tôi
Đây đường dài xao xác lá thu rơi
Trên cành cao chim gọi bầy da diết
Và đâu đó sau những rặng núi tuyết
Là quê nhà xa lắm của tôi
Đôi khi
Đôi khi, tiếng kêu của một con chim đêm
Hay cơn gió xào xạc trong những tán lá cây
Tiếng chó sủa ở trang trại nơi hoang vắng
Tôi cần lắng tai nghe, thật lâu, trong im lặng
Linh hồn tôi quay trở về,
Chốn xưa kia, trước nghìn năm quên lãng
Một con gió và một cánh chim trời
Từng như tôi và những người huynh đệ
Linh hồn tôi hóa thành một thân cây,
Một con thú và một làn mây trắng
Không quen biết linh hồn quay trở lại
Trao cho tôi câu hỏi. Nhưng tôi phải trả lời thế nào?
Trong sương
Kì lạ, trong màn sương lang thang!
Cô đơn từng bụi cây, tảng đá,
Cây không nhìn cây nữa,
Mỗi thứ đều đơn côi.
Thế giới của tôi đầy tình bạn,
Khi đời còn là ánh mặt trời,
Bây giờ, sương xuống,
Không nhìn thấy ai.
Có kẻ nào khôn ngoan,
Lại không hay bóng tối cuộc đời,
Nhẹ nhàng, không thoát được,
Ngăn cách với con người.
Kỳ lạ, trong màn sương lang thang!
Cuộc đời là nỗi cô đơn,
Không ai hay ai nữa,
Mỗi người đều đơn côi.
PHÁP HOAN (dịch)
(Nguồn: TC VNNB 252-6/2021)