Chủ nhật, 19/05/2024

Bài học nhớ đời

Chủ nhật, 09/02/2020

Tiểu phẩm của MINH HẢI

(Giải Ba - Cuộc thi sáng tác kịch bản tiểu phẩm pháp luật do Bộ Tư pháp tổ chức năm 2019)

Nhân vật :      Ông Cờ

                        Bà Bạc - Vợ ông Cờ

                        Bần - Con gái ông bà Cờ Bạc

                        Hàn - Em trai Bần

                        Luật - Công an

                        Bà Pháp - Bà hàng xóm
                       (Chuyện xảy ra tại nhà bà Bạc)

 

Bà Bạc:

(Đi chợ về) Cậu quý tử dậy đi học chưa đấy? Ối giời ôi, sáng lặt ra rồi mà còn nằm chềnh ềnh cả đống thế này, dậy đi học không lại muộn bây giờ.

Hàn:

Im để ngủ tý nào, đang có người báo mộng thì gọi, làm hỏng hết cả việc đại sự rồi, đúng là cái số đen mà.

Bà Bạc:

Ơ cái thằng này vẫn còn mơ ngủ à, cái gì mà mộng với chả mị, 1 - 2 giờ đêm vẫn còn dán mắt vào vi tính nên sáng lặt ra rồi vẫn còn kéo gỗ xoành xoạch ấy, chẳng thấy học hành gì cả.

Hàn:

(Ngụy biện) Ai bảo không học, học ở trên mạng không là học à, đúng là bà khốt ta vít, học ở mạng có khi còn hiệu quả hơn ấy.

Bà Bạc:

Cái gì? Hơn cái gì? Toàn thấy ông chơi mấy cái trò đánh đấm nhau chứ học hành cái gì, mà hiệu quả với chả hiệu lực, thế nhà trường các ông tổ chức thi cả cái môn đánh nhau nữa à.

Hàn:

(Ngụy biện tiếp) Không phải luyện để thi đánh nhau mà thỉnh thoảng cũng phải xả stress chứ, đặc biệt là để nâng cao tay nghề đấy.

Bà Bạc:

Chết! Mày luyện nghề đánh nhau à, thích ngồi bóc lịch à, học hành kiểu này thì chết, năm nay mà không vào được đại học thì cho ở nhà chăn bò hiểu chưa, tốn kém bao nhiêu tiền của với ông rồi đấy.

Hàn :

Biết rồi khổ lắm nói mãi. Buốt hết cả óc, đã đen thì chớ.

Bà Bạc:

Mày cờ bạc hay sao mà đen với chả đỏ, mày mà dây vào cờ bạc thì bố mày cho đi ma cao con ạ, đừng có đùa.

Hàn :

Mẹ chỉ vớ vẩn, bạc với vàng gì, chỉ suy diễn lung tung, đưa tiền con đi nộp không muộn rồi, tiền nộp cho lớp để lắp điều hòa ấy.

Bà Hàn:

Cái gì? Lại tiền, sáng nào cũng tiền, mà tiền nộp lắp điều hòa ở lớp hôm nọ bố cho rồi còn gì.

Hàn :

Ông bô cho, nhưng số đen làm mất rồi, mấy cái đồng bạc mà cứ làm toáng cả lên, sốt ruột, không đi học nữa.

Bà Bạc :

Hàng triệu bạc mà ông kêu mấy đồng à, thôi chết rồi đúng là không đẻ không đau, không làm ra không xót, mà ông mới có năng khiếu làm mất lúc nào đấy, cứ mất hết cái nọ đến cái kia, trước đây có vậy đâu?

Hàn:

Mỗi thời đại mỗi khác, so sánh kệch cỡm, ai muốn mất làm gì cho phí, chẳng may bị mất thì phải chịu, chúng nó còn mất nhiều hơn ấy, đã thế bỏ học luôn (vất cặp sách xuống đất dọa mẹ, bà Bạc non gan lại lấy tiền đưa cho Hàn).

Bà Bạc:

Thì mẹ cũng nói để con chú ý cẩn thận hơn chứ có muốn con nghỉ học đâu. (đưa tiền cho Hàn) Tiền đây, nộp luôn cho cô giáo đi không lại mất.

Hàn:

(Chộp lấy tiền rồi chạy đi) Biết rồi nói nhiều.

Bà Bạc:

(Nói một mình) Bố tiên sư nó vậy, chỉ thế là nhanh, thấy tiền là mắt cứ sáng nhảo ra (gọi với) Ơ không ăn sáng à (lấy điện thoại gọi cho ông Cờ) Ông à… Tôi đây. Ông có lấy tiền ở tủ đứng để làm việc gì không… không á… thì tôi cứ hỏi thế, thấy mất dấu mà… không con cái không đứa nào nó lấy đâu, nó làm gì có chìa khóa… rồi để tôi xem lại (lúc này Bần về).

Bần:

Mẹ à! Hàn đi học chưa mẹ, hôm qua con thấy ở chỗ quán trò chơi điện tử ra đấy, hỏi thì ông ấy bảo vào tìm thằng bạn.

Bà Bạc:

Chết thế à? Sáng nay lại hành tiền mẹ nữa, vừa cắp sách đi rồi.

Bần:

Lại hành tiền gì nữa mẹ?

Bà Bạc:

Kêu là nộp tiền cho lớp lắp điều hòa.

Bần:

Ơ hôm nọ nó xin con 1 triệu để nộp rồi mà.

Bà Bạc:

Chủ nhật trước cũng xin bố mày để nộp nay lại kêu bị mất.

Bần:

Chết có vấn đề rồi. Chắc cờ bạc hay nghiện ngập gì đây? Mà con nói rồi, mẹ chiều ông quý tử của mẹ vừa thôi, chứ cứ đòi cái gì, có cái đó là có ngày chết, vất tiền qua cửa sổ đấy.

Bà Bạc:

Ai chiều gì đâu, nhà trường bắt nộp không nhẽ mình lại lờ đi.

Bần:

Việc phải nộp con không nói, nhưng còn việc nó hành mua xe máy điện mẹ cũng phục tùng răm rắp, được mấy hôm kêu mất làm toi hơn 2 chục triệu bằng mấy tháng lương của con đấy, làm gì cho lại.

Bà Bạc:

Thì chẳng may nó lơ đãng nên để mất chứ nó có muốn thế đâu, nó cũng là đứa có ăn có học đấy chứ.

Bần:

Học ở quán điện tử thì có. Mẹ còn cứ nối giáo cho giặc. Bố mà biết việc này thì không ra một cái gì. Hôm nọ con đi họp phụ huynh cô giáo nói nó học hành sa sút, chểnh mảng, nghỉ học suốt. Kiểu này chắc cái xe máy cũng nướng vào cờ bạc rồi chứ mất cắp gì? Không khéo thủ phạm lấy tiền trong tủ của mẹ cũng chính ông ấy chứ chẳng ai khác đâu.

Bà Bạc:

Chưa có bằng chứng đừng có vội vu cho em mà tội nghiệp, nó làm gì có chìa khóa mà lấy. Xưa nay nó là đứa ngoan mà.

Bần:

Trời ơi mẹ ngây thơ quá, đói ăn vụng, túng làm liều. Từ giờ mẹ phải thật nghiêm khắc, phải dùng thuyết quân luật, phải trị tới nơi không thì hỏng ngay.

Bà Bạc:

Gớm bà nói như thánh phán ấy, trứng cứ đòi khôn hơn rận. Mày dậy khôn tao đấy à, mày có đẻ nó ra đâu mà xót, khi nào cô có con rồi cô biết.

Bần:

Đấy hễ động đến là cứ bênh chằm chặp ra, đúng là con hư tại mẹ (bỏ đi ra ngoài)

Bà Pháp:

(Lúc này bà Pháp hàng xóm sang) Chào bác!

Bà Bạc:

Vâng chào cô! Sao hôm nay rồng lại đến nhà tôm thế này.

Bà Pháp:

(Cười) Hôm nay mát trời, thế bác mua xe cho thằng cháu Hàn chưa.

Bà Bạc:

Ơ sao cô biết cháu nó muốn mua xe.

Bà Pháp:

Bác rõ thật chưa già đã lẫn, bác chả bảo cháu Hàn sang vay nóng em 5 triệu về mua xe cho cháu đi học còn gì?

Bà Bạc:

Tôi có bảo nó vay mượn gì đâu. Thôi chết rồi (ngỡ ngang)

Bà Pháp:

Thật thế hả bác, hay nó nghiện ngập (suy nghĩ) gái thì không phải rồi.

Bà Bạc:

Khổ thân tôi, ông nhà tôi mà biết thì tôi còn chết trước cả nó (lúc này bà Bạc có chuông điện thoại).

Bà Bạc:

Ai đấy ạ… Vâng, tôi là mẹ của em Hàn đây, sao chú nói sao, thằng Hàn nhà tôi nó nợ tiền chú ấy à, chú có nhầm không đấy, cái gì, 500 triệu đồng… (loạng choạng ngã ra ghế).

Bà Pháp:

 

Ôi bác làm sao thế này, tỉnh lại đi bác ơi, sao cháu Hàn lại vay mượn ai, họ… họ đòi nợ à, thôi chết, có nhiều không bác.

Bà Bạc:

Cô ơi nó giết tôi rồi cô ơi, họ nói mai không chồng đủ 500 triệu là nó xử lý thằng Hàn cô ơi, khổ thân con tôi.

Bà Pháp:

Thế thì bác phải gọi điện luôn cho bác trai mà lo đi, rõ khổ.

Bà Bạc:

Không được cô ơi, ông ấy bị huyết áp cao nguy hiểm ngay, để tôi gọi cho cái Bần (lấy điện thoại gọi cho Bần).

Bà Pháp:

Thế thì bác gọi cho cháu nó báo công an đi càng sớm càng tốt.

Bà Bạc:

Bần à! Con ơi có thằng nào vừa gọi điện ra lệnh cho mẹ nội nhật ngày mai phải nôn ra cho nó 500 triệu đồng thằng Hàn vay nó cá cược bóng đá, không thi nó xử lý thằng Hàn con ạ. Gọi luôn cho anh Luật công an bạn con đi… ối con ơi.

Bà Pháp:

Thôi, bác cứ bình tĩnh đi, để cái Bần nó nhờ công an họ trợ giúp. Toàn cái hội cờ bạc, cá cược, cho vay nặng lãi đấy mà.

Bà Bạc:

Khổ thân con tôi, đứa nào dụ dỗ không biết, nó ngu ngơ có biết gì đâu. Nguy hiểm quá, hàng 500 triệu cô ơi.

Bà Pháp:

Chết mất thôi, vào nhà tôi thì bán nhà không xong.

Bần:

(Về) Mẹ đâu rồi, nói có sai đâu mà, cưng chiều cho lắm vào nay nó báo hiếu rồi đấy. Đúng là con hư tại mẹ mà, nối giáo cho giặc mà.

Bà Pháp:

Thôi cháu ơi, đừng nói mẹ nữa, tình hình thế nào rồi cháu.

Bà Bạc:

Sao rồi con ơi!

Bần:

Công an vừa đột kích tóm gọn cả hội cờ bạc đưa giải lên huyện rồi. Không 1 tên nào chạy thoát, trong đó ông quý tử của mẹ cũng là một thành viên sáng giá đấy. Không biết có phải bán nhà với ông ấy không đây (lúc này ông Cờ về).

Ông Cờ:

Bán là cái chắc, tất cả là tại bà, tại bà hết, tôi nói bao lần rồi bà có nghe đâu. Thương thì cho roi cho vọt, chứ không phải đòi gì được nấy, thế nó đòi chích hút ma túy chắc bà cũng nhất trí chứ gì.

Bà Bạc:

Ối giời ôi, khổ thân thằng bé, tôi có ngờ đâu nó lại ra nông nỗi này.

Bần:

Đấy vẫn còn khổ thân thằng bé cơ mà, chưa sáng mắt ra đâu.

Bà Pháp:

Thôi cháu ơi. Ơ thế sao bác trai biết mà về kịp.

Ông Cờ:

Cháu Bần nó gọi cho tôi ngay sau khi nghe điện của bà ấy.

Bà Phá:

Sao họ vây bắt nhanh thế cháu nhỉ?

Bần:

Đây là tụ điểm có dấu hiệu vi phạm pháp luật, các anh công an cũng đang theo dõi để triệt phá mà. Lúc mẹ cháu báo, cháu phi luôn tới địa điểm hôm qua ông Hàn nhà cháu đi ra, thấy ông ta đã lù lù ở đó, cháu gọi cho anh Luật bạn cháu ngay.

Bà Pháp:

Thế chú Luật cũng là Công an à?

Ông Cờ:

Chú ấy là đội trưởng Đội Phòng chống tệ nạn xã hội của thành phố cô ạ.

Bà Bạc:

Khổ quá cô ơi, không khéo họ bắt nó đi cải tạo thì biết làm sao đây.

Ông Cờ:

Cho đi cải tạo luôn cho nên người, nhàn cư vi bất thiện.

Bần:

No ăn đẫm chuồng mà, hôm nay về bố cứ cho no đòn cho con.

Pháp:

Thôi cứ từ từ bảo em cháu ạ, nó trẻ người non dạ mà, cái quân cờ bạc này nó tinh xảo lắm, mình mà không quản lý chặt chẽ con cái là bị chúng nó đưa vào tròng ngay.

Ông Cờ:

Đúng đấy, giá bà nhà tôi mà hiểu được như cô thì con cái cũng không bị ra nông nỗi này đâu. (Luật từ ngoài đi vào)

Luật:

Cháu chào các bác!

Ông Cờ +

Bà Pháp: 

Chào anh Luật!

Luật:

Chắc em Bần đã thưa với 2 bác về hành vi vi phạm việc đánh bạc bằng máy trò chơi điện tử trái pháp của em Hàn rồi chứ ạ. Cháu đến mời 2 bác sau đây tới Công an thành phố để Đội Phòng chống tệ nạn xã hội thông báo mức xử phạt vi phạm hành chính đối với trường hợp em Hàn và giao em cho gia đình giáo dục. Nếu em vẫn cố tình vi phạm thì cơ quan chức năng sẽ đưa em vào Trại giáo dưỡng để tiếp tục giáo dục ạ.

Bà Pháp:

Hành vi của cháu Hàn phạt tiền có nhiều không chú?

Luật :

Ở khung hình phạt từ 1 triệu đến 2 triệu bác ạ. (theo Nghị định 167/2013/NĐ-CP ngày 12/11/2013 của Chính phủ)

Bần :

Đối với chủ cơ sở thì xử lý thế nào anh?

Luật :

Cũng khá nặng đấy, bọn anh đã tiến hành lập biên bản tịch thu tang vật, phương tiện vi phạm hành chính, tịch thu tiền do vi phạm hành chính mà có. Theo Nghị định 167/2013/NĐ-CP ngày 12/11/2013 của Chính phủ quy định phạt từ 10 triệu – 20 triệu về hành vi tổ chức cá cược trong hoạt động thi đấu thể thao để đánh bạc ăn tiền; Phạt từ 2 triệu – 5 triệu đối với hành vi che dấu việc đánh bạc trái phép hoặc nhận gửi tiền cho vay tại sòng bạc; Phạt từ 5 triệu – 10 triệu đối với hành vi rủ rê lôi kéo, tụ tập người khác để đánh bạc trái phép.

Ông Cờ:

Cứ phải xử lý thật nghiêm như vậy thì mới giữ vững được trật tự kỷ cương, trật tự an toàn xã hội.

Bà Pháp:

Không vậy thì cái xã hội này thành cái chợ, nhiều gia đình đã tan cửa nát nhà vì cờ bạc còn gì.

Bần:

Đây là bài học đắt giá cho mẹ và cả bố nữa đấy, từ nay bố mẹ phải hết sức nghiêm khắc với ông quý tử này, việc quản lý kiểm tra kiểm soát phải hết sức chặt chẽ không thì bán nhà là cái chắc.

Luật:

Cũng còn may chúng cháu triệt phá kịp thời, chứ nếu chậm trễ thì chắc em Hàn và một số gia đình khác còn lâm vào tình trạng nguy kịch hơn. Ngoài việc tổn hại về tiền của, còn có thể nguy hại tới tính mạng của bản thân và cả gia đình nữa ấy chứ.

Ông Cờ:

Đúng là bài học đắt giá bà nhé.

Bà Bạc:

Tôi xin lỗi ông vì đã không làm tròn bổn phận của một người vợ, người mẹ trong gia đình, vì kém hiểu biết nên chiều chuộng con không phải lối dẫn đến tình trạng nối giáo cho giặc. Từ nay tôi hứa sẽ nghiêm túc rút kinh nghiệm trong việc quản lý, dậy dỗ con cái để con cái sẽ trở thành người có ích cho gia đình và xã hội.

Bà Pháp:

 

Thế thì tốt quá rồi. Thôi cháu Bần chuẩn bị xe đưa bố mẹ đi không các chú Công an lại chờ. Chào mọi người tôi về đây (Đi ra).

Ông Cờ:

Kìa bà không vào thay quần áo đi cho con nó còn về làm việc cơ quan chứ, còn bài học đắt giá để tý nữa về học tiếp.

Bà Bạc: 

Vâng tôi xong rồi đây, đi thôi. (Tất cả cùng đi)

                                               Hạ màn

Tác giả Minh Hải (Đứng thứ 5 từ trái qua phải) tại lễ tổng kết, trao giải

                      

Bài viết khác