Chủ nhật, 19/05/2024

Bệnh khó nói

Thứ ba, 23/07/2019

Kịch ngắn của NSUT LÝ THANH KHA

            Nhân vật:   Thúy Hà:      Bác sỹ -Trưởng phòng khám

                               Thanh Hoa: Bác sỹ điều trị

           Hường:         Bác sỹ vật lý trị liệu

           Ông Rơm:    Bệnh nhân trĩ nội

           Ông Lạc:      Bệnh nhân trĩ ngoại

           Anh Xổm:    Xe ôm

           Bà Hoàn:      Bệnh thần kinh tọa

           Cùng một số bác sỹ, bệnh nhân khác (nếu cần)

            Chuyện xảy ra tại phòng khám bệnh viện Y học cổ truyền tỉnh vào buổi sáng. Trang trí: biển hiệu bệnh viện Y học cổ truyền, bàn khám bệnh trên có biển chữ “Phòng khám” và một số dụng cụ của ngành y, bên trái là cây mắc áo. Âm nhạc: vui nhộn, hài hước khoảng 1 phút thì nhân vật xuất hiện sau tiếng phanh xe.

Xổm:

Đây rồi, nào mời ông xuống an tọa

Lạc:

(nhăn nhó) Thế là đã tới bệnh viện rồi cư à, nhanh nhể, gớm, chú phóng vèo vèo tôi chỉ khiếp ngã

Xổm:

ấy là bác bị bệnh, nên em còn đi chậm đấy

Ông Lạc:

Này, chú nhìn kỹ lại xem kẻo nhầm thì chết

Xổm:

Ô hay, nhầm là nhầm thế nào được, biển hiệu to vật vã chềnh ềnh kia, dễ bác tưởng tôi mù chữ hẳn

Ông Lạc:

(cười) ấy chết, chú cứ hay nâng cao quan điểm, tôi nào dám thế - (đọc) Bệnh viện y học cổ truyền Ninh Bình (ái dời ơi - nhăn nhó)

Xổm:

Có cố đi vào phòng khám một mình được không? hay là để tôi cõng

Ông Lạc:

Thôi thôi, chú cứ để tôi đi từ từ, để chú cõng hai cái bàn tay của chú điểm huyệt vào chỗ ấy có bằng giết tôi à

Xổm:

(đi vào quan sát rồi quay ra) Vắng lắm, chửa thấy ai

Ông Lạc:

Bỏ mẹ, tôi đã bảo chú rồi, ừ mà bây giờ mới có hơn 6 giờ vắng là phải (cười - giơ cái đệm chữ O lên) không sáng tạo ra cái đệm kiểu này thì có ngồi được khối, hề hề

Xổm:

Đúng là một phát minh tầm cỡ quốc tế, bác đính luôn vào quần có phải tiện không

Ông Lạc:

Chú nói buồn cười, khâu chặt vào quần trông nó kệch cỡm, họ lại bảo mình hâm hấp thần kinh

Xổm:

Thôi được, bác cứ ngồi đây không chạy đi đâu đấy nhá, để em vào lấy phiếu khám

Ông Rơm:

(đi ra) Chào bác

Ông Lạc:

(giật mình) dạ không dám, em chào bác sỹ

Ông Rơm:

Vâng, một tuần rồi

Ông Lạc:

Không, hôm nay em mới xuống

Ông Rơm:

Đi được xe máy một mình là khớ đấy

Ông Lạc

Em hỏi khí không phải, nhưng bệnh viện ta quá vắng khách điều trị bệnh bác sỹ nhẩy

Ông Rơm:

Ơ hay, đã đến giờ đâu mà vắng với lại chẳng đông, mới sáng bảnh mắt ra, trời còn lạnh họ nằm ráo trong phòng ấy, ra làm gì sớm, đột quỵ chết tiệt. Vừa mới qua tết mà bệnh nhân gần như kín hết phòng, may mà không phải nằm ghép giường đấy, đủ các loại bệnh

Ông Lạc:

Thì hội hè tiệc tùng, rượu chè, cúng bái, chén đẫy vào; tiểu đường, huyết áp, ti tỉ các loại, à mà Bác quê đâu nhỉ, huyện nào, hay thành phố đấy

Ông Rơm:

Xích Thổ, Nho Quan

Ông Lạc:

Chắc bác về phụ trách ở đây đã lâu lắm rồi nhỉ

Ông Rơm:

Đến hôm nay là vừa 5 ngày, mấy hôm nữa là cũng được về nhà với bà lão

Ông Lạc:

Ô hay, thế hóa ra bác không phải là bác sỹ à

Ông Rơm:

Sỹ đâu mà sỹ, tôi là bệnh nhân mổ trĩ

Ông Lạc:

Khổ quá, vậy mà bác chẳng nói từ đầu lại làm em tưởng bác là bác sỹ

Ông Rơm:

Ông đến khám bệnh gì, thần kinh, tiểu đường, tim phổi hay huyết áp

Ông Lạc:

Trĩ … thế bác trĩ trong hay trĩ ngoài

Ông Rơm:

Sao lại trong với ngoài, là nội hay ngoại chứ

Ông Lạc:

À vâng, thế nội hay ngoại

Ông Rơm:

Nội

Ông Lạc:

Nội thì lo gì, chứ ngoại như em mới chết chứ, khó chịu lắm, đi lại vướng, nó sát vào nhau, nhiều lúc chảy cả máu, thế họ tiêm cho bác hay chỉ uống thuốc thôi

Ông Rơm:

Nan giải đấy, nhưng có nhiều phương pháp điều trị, tùy theo căn bệnh nặng nhẹ. Thắt, làm co bối trĩ hoặc mổ cắt phăng

Ông Lạc:

Mổ…, bỏ mẹ (lo lắng)

Xổm:

Đây rồi, phiếu của bác là số 3, tí nữa sang phòng khám thấy họ gọi số 3 là vào

Ông Rơm:

Con giai à, sao không đưa bố đi khám sớm để bây giờ nó thò lò ra rồi mới bớ thờ lờ ra

Xổm:

Không phải con, em là xe ôm trở khứ hồi chứ không phải con

Ông Rơm:

(Lấy điện thoại) còn mấy phút nữa mới đến giờ làm việc

Xổm:

Thứ 2 hàng tuần bao giờ các khoa họ phải giao ban, thôi để em dẫn bác vào phòng khám nhá (Xổm dẫn ông Lạc vào bên cánh trái, bên cánh phải hai cô y sỹ khiêng bàn ra, bác sỹ trưởng khoa cầm ghế và chiếc móc áo vào và ngồi xuống bàn làm việc)

Thúy Hà:

- Số 1, mời vào (im lặng - không có bệnh nhân trả lời, cô y tá chạy ra: mời số 1 vào - vẫn im lặng, cô ý tá quay lại nói với Thúy Hà: không thấy bệnh nhân bác sỹ ạ),

- (lắc đầu) Số 2 - vẫn im lặng không có bệnh nhân lên tiếng

- Số 3

Xổm:

(dắt ông Lạc vào) dạ chào bác sỹ

Thúy Hà:

Mời bác ngồi ạ (nhìn xổm), anh số mấy

Xổm:

Dạ không, em không là số mấy, em là người nhà của bác đây, em không có bệnh gì sất.

Thúy Hà:

Vâng, cảm ơn anh, vậy anh ra ngoài chờ, khi nào khám xong cho bác tôi sẽ gọi

Xổm:

Vâng ạ (đi ra)

Ông Lạc:

(vẫn đứng)

Thúy Hà:

Nào, mời bác ngồi, bác tên là gì ạ,

Ông Lạc:

(Xoa hai tay vào nhau cười hề hề) Dạ …. Lạc ạ (định ngồi lại đứng lên)

Thúy Hà:

Cái gì Lạc ạ?

Ông Lạc:

Bùi Như Lạc ạ

Thúy Hà:

Tên họ bác hay quá, bác có nhu cầu khám gì ạ

Ông Lạc:

(vẫn nhấp nhổm không biết ngồi hay đứng)

Thúy Hà:

Ghế bệnh viện đảm bảo vệ sinh sạch sẽ lắm, bác cứ ngồi tự nhiên ạ, bác bỏ cái túi bên cạnh ra chỗ kia ạ. Ô hay, sao bác cứ nhấp nhổm thế, bác phải ngồi xuống thì cháu mới khám được chứ ạ

Ông Lạc:

Dạ thưa bác sỹ, đây là vật bất ly thân. Mà hỏi khí không phải, nhưng bệnh viện ta có bác sỹ nam không?

Thúy Hà:

À, thế ra là bác đi khám nam khoa, vậy sao bác không nói từ đầu

Ông Lạc:

Không, không phải, ý tôi là bệnh viện ta có bác sỹ nam không?

Thúy Hà:

Anh Nam bác sỹ trưởng khoa chuẩn đoán hình ảnh lại ở đầu đằng kia, cùng quê với bác à

Ông Lạc:

Khổ quá, cái bệnh của bác … nó là .. cái bệnh khó nói, nó … nó ờ …

Thúy Hà:

Bệnh nào của bác thì chúng cháu cũng khám và kiểm tra được, bác phải khám ở đây thì chúng cháu mới cụ thể, rồi kết luận chuyển bác xuống đúng khoa để điều trị

Ông Lạc:

Biết rồi, nhưng cái bệnh của bác nó oái oăm lắm, nó chơi vào đúng vùng hiểm, vùng nhạy cảm nên với bác sỹ là nữ giới, ngượng chết.

Thúy Hà:

Nhưng bác cứ ngồi xuống đi, đã làm ngành y thì không có gì là ngượng cả, không phân biệt, miễn là bắt đúng bệnh để điều trị

Ông Lạc:

Vâng, bác hiểu, chờ bác tí (Đặt đệm vào ghế rồi ngồi xuống) Được rồi, bây giờ bác đã định vị, bác sỹ bắt đầu tác nghiệp đi ạ

Thúy Hà:

(Nhìn ông Lạc đặt đệm và ngồi – cười, làm các công việc chuyên môn của việc thăm khám: đo huyết áp, nghe tim phổi, …)

Bệnh nhân 1:

Ô hay, bác sỹ làm ăn buồn cười nhỉ, tôi xếp sổ từ tờ mờ đất, số một thế mà không thấy gọi mà lại khám cho ông này trước. ông ấy bị bệnh trĩ không có bảo hiểm, hay là bác sỹ nhận phong bì khám dịch vụ đây

Y tá:

Em đã giải thích với bác ấy rồi, là ra gọi khản cổ không thấy số 1 số 2 đâu, có rất nhiều người làm chứng thế mà anh ấy cứ xồng xộc vào

Bệnh nhân 1:

Hai chúng tôi ra ăn sáng, rồi làm chầu nước, bắn điếu thuốc lào, có vào muộn một tí thì cũng phải chờ chứ

Thúy Hà:

Anh ạ, anh cứ bình tĩnh, ở bệnh viện chúng tôi không có phong bì phong bao nào hết, mọi bệnh nhân đều bình đẳng như nhau. Chúng tôi có gọi các bác theo trình tự bệnh nhân lấy số mà không thấy các bác đâu nên chúng tôi phải tiếp tục khám cho bệnh nhân có số tiếp theo.

Bệnh nhân 1:

ừ ừ .. ơ nhưng mà …

Y tá:

Bác thông cảm ra ngoài chờ, khám xong cho bác này chúng tôi sẽ gọi lại cho bác, không nên làm mất trật tự trong phòng khám làm ảnh hưởng đến bác sỹ và bệnh nhân; như vậy sẽ vi phạm nội quy của bệnh viện.

Bệnh nhân 1:

Vâng xin lỗi bác sỹ, lúc nãy cũng có làm chén rượu, bác sỹ thông cảm bỏ qua (gãi đầu ngượng ngùng đi ra)

Y tá:

Vâng vâng anh hiểu ra vấn đề là tốt rồi.

Thúy Hà:

Đấy bác thấy không, phức tạp lắm, giao tiếp ứng xử không khéo thì từ việc nhỏ sẽ thành việc lớn. Huyết áp, tim phổi của bác rất tốt.

Ông Lạc:

Vâng, cả đời em chả biết đến ngụm rượu nó mặn nhạt thế nào, nó màu sắc ra sao, thuốc lá thuốc lào không hút, cháo lòng tiết canh chẳng thích, chè xanh chè búp cho qua, chỉ anh nước lã đun sôi cả đời.

Huyền:

Vậy bác muốn khám gì nữa, nếu xét nghiệm thì bác phải thử máu thử nước tiều để biết tiểu đường hay tiền liệt tuyến, … thì bác phải nhịn ăn sáng,

Ông Lạc:

Dạ thưa bác sỹ, bệnh của bác là bác biết, bác bị trĩ…, cho nên lúc nãy bác có dám ngồi đâu, phải có cái vòng tròn này bác mới định vị được

Huyền:

Thảo nào bác cứ ấp úng chần chừ, vậy bác đi đại tiện nó mới ra hay

Ông Lạc:

Khổ lắm, vâng chị đã cho phép tôi cũng chả giấu, khiếp, ngượng chết đi được. Nó luôn thường trực 24/24 thế mới khổ cho bác chứ lị

Thúy Hà:

Đến bây giờ bác bị bao lâu rồi

Ông Lạc:

Để tôi tính xem nào, hai năm 7 tháng 16 ngày,

Thúy Hà:

Bây giờ với nhiều phương pháp điều trị hiệu quả, máy móc lại hiện đại, đội ngũ y bác sỹ đào tạo bài bản có chuyên môn sâu, nhẽ ra bác phải đến sớm.

Ông Lạc:

Cũng tại cái thằng chết tiệt nhà tôi, đâu nó xem ở trên mạng, thấy người ta quảng cáo đắp bằng lá thuốc chỉ năm lần là khỏi, vậy là nó ấn tôi lên xe chở tôi đến. Vì hậu quả của việc đắp lá và uống thuốc nó mới thường trực 24/24 như thế

Thúy Hà:

Chết chết, bao nhiêu vụ chữa trị bằng những lá này lá nọ, thuốc viên xanh đỏ của các thầy lang vườn không có chuyên môn, nhiều người bệnh đã không khỏi mà còn nặng thêm, tiền mất tật mang rồi cuối cùng cũng phải nhờ đến bệnh viện bác ạ.

Ông Lạc:

Không, báo cáo bác sỹ nhà nó có địa chỉ hẳn hoi, hỏi thăm mãi ngoằn ngoèo rồi mới đến được số nhà 311, ngóc 172, ngách 307, ngõ 216 Bông lông phố, phường Ba la, nó chém gió như quạt trần, nó cam đoan chỉ 5 ngày sau khi uống và đắp với phương pháp nội công ngoại kích, trong đánh ra ngoài đánh vào sẽ khỏi dứt điểm. Thế nó mới khổ cho tôi chứ, đúng là cái thằng giời đánh.

Thúy Hà:

Bệnh của bác sẽ khỏi hẳn, nếu có cắt cũng không làm bác đau đâu. Bây giờ bác cầm tờ giấy này sang phòng số 3, các bác sỹ chuyên khoa sẽ khám và điều trị cho bác.

Ông Lạc:

Vâng, vâng, cảm ơn bác sỹ

Lời người dẫn: Sau khi được bác sỹ thăm khám, chẩn đoán tại phòng số 3, bệnh nhân Lạc đã được cắt bỏ bối trĩ, với sự chăm sóc ân cần, tận tình của đội ngũ y bác sỹ Bệnh viện y học cổ truyền Ninh Bình, sau 3 ngày ông đã đi lại bình thường, không cảm thấy khó chịu nữa.

Tại hành lang bệnh viện, các bệnh nhân đang trao đổi với nhau

Ông Rơm:

Phải nói trình độ các bác sỹ bây giờ quá giỏi, cộng với máy móc phương tiện hiện đại, thuốc thang đạt chuẩn và chăm sóc ân cần, họ chỉ cho tôi uống thuốc vậy mà cái bối trĩ co lên tắp lự, bây giờ thì khỏi hẳn, hôm nay tôi được ra viện rồi ông ạ.

Ông Lạc:

Thì có nằm ở trong khoa điều trị thì mới biết, họ chu đáo tận tình, đúng là lương y như từ mẫu

Ông Rơm:

Kia kìa, bác nhìn xem, vườn thuốc nam với đủ loại, lúc nào cũng tươi xanh mơn mởn, cuối giờ các y bác sỹ lại sắn áo sắn quần, tay cuốc tay xẻng ra tưới tắm vun xới, họ coi bệnh viện như chính là nhà của họ các cụ ạ

Bà Hoàn

Chào các bác, quan tâm đến đời sống sức khỏe của nhân dân, bệnh nhân được chăm sóc y tế nên bây giờ từ đông y cho đến tây y họ đều gắn bó, nhiệt tình với người bệnh các bác ạ

Xổm:

Nhận được điện em phi xuống luôn, gớm, bác gái ở nhà mong bác lắm. Cũng đúng đấy các bác ạ, sau khi có vài sự việc xảy ra ở các bệnh viện mà báo mạng pốt lên, như gây phiền hà, nạn phong bì, cáu gắt với bệnh nhân và người nhà, khám xét bắt bệnh không đến nơi đến chốn của một số y bác sỹ suy thoái về đạo đức, phòng bệnh thì sập sệ, phương tiện trang bị thì cũ kỹ, đã làm ảnh hưởng lớn đến uy tín của ngành

Ông Rơm:

Đúng, bà bộ trưởng đã xử lý nghiêm và chấn chỉnh lại y đức trong toàn ngành, phải coi cái đau của bệnh nhân là cái đau của mình, phải là người nhà của bệnh nhân thì mới thấu hiểu.

Bà Hoàn:

Các bác nói đúng đấy, tôi chữa trị tại đây khá lâu nên tôi đã ghi nhận được tất cả các bác ạ. Họ đoàn kết, nhỏ nhẹ, quan tâm đặc biệt đến vệ sinh môi trường. Từ cán bộ bên khoa dược, trồng chăm vun sới, hái, thái sấy, phơi, tán xay thành thuốc, họ luôn động viên để người bệnh yên tâm điều trị

Ông Rơm:

Bệnh gì

Bà Hoàn:

Thần kinh tọa, lúc mới đến phải cáng, vậy mà thủy châm này, điện châm này, xoa bóp ấn huyệt, vật lý trị liệu, giờ mới đi được thế này đấy, còn cả cái bệnh vệ sinh mất kiểm soát, thế mà bây giờ khỏi hẳn các bác ạ.

Ông Lạc:

Phúc cho bác quá, khỏi hẳn rồi còn gì. Bà lão nhà tôi cũng y hệt bệnh của bà, may mà bà kể chuyện tôi mới biết, dứt khoát lần này về tôi sẽ đưa bà ấy lên điều trị.

Một BS:

Các bác quá khen, bệnh viện đang phấn đấu xây dựng trở thành bệnh viện thân thiện, đạt chuẩn quốc gia, hết lòng vì bệnh nhân, bác vào nhận thuốc (nói với bà Hoàn)

Ông Rơm:

Nói thì bảo là nịnh các y bác sỹ, nhưng tôi cũng đã đi nhiều bệnh viện, hiếm thấy chỗ nào mà cán bộ y bác sỹ cởi mở, nhiệt tình như ở đây

Bà Hoàn:

Đến đón tiếp niềm nở, ở chăm sóc tận tình, về dặn dò chu đáo. Phòng bệnh nào cũng nề nếp gọn gàng sạch sẽ. Đã thế ở đây không có chuyện vòi vĩnh, gợi ý nhận tiền của người nhà và bệnh nhân.

Ông Lạc:

Gặp thầy gặp thuốc đúng là mình còn may, trước đây cứ khiếp đau không đi viện sớm. Nghĩ rằng mổ cắt cứ phải là anh tây y chứ biết đâu anh đông y họ làm tốt thế

Ông Rơm:

Giờ thì ngon rồi, không phải dùng cái đệm chữ O nữa đúng không nào

Thúy Hà:

Hôm nay các bác được xuất viện, chúc các bác mạnh khỏe, các bác nhớ uống thuốc đều đặn cho bệnh khỏi dứt điểm, các bác nhớ xem ngày hẹn các bác đến để chúng cháu kiểm tra lại.

Ông Lạc:

Vâng bác sỹ ạ, cũng là nằm ở bệnh viện mới biết các bác chữa được cái bệnh không kiểm soát được vệ sinh, mấy hôm nữa tôi đưa bà lão nhà tôi đến nhờ các bác sỹ khám và điều trị cho bà ấy.

Ông Rơm:

Thôi thì thay mặt cho các bác đây, và các bệnh nhân đang được điều trị trong phòng bệnh, chúng tôi cũng chẳng biết nói gì hơn cám ơn bệnh viện, cám ơn tới toàn thể các y bác sỹ đã hết lòng vì người bệnh như chúng tôi. Nhờ có bệnh viện và các y bác sỹ mà chúng tôi đã lấy lại sức khỏe và niềm vui hạnh phúc.

 

Mọi người vỗ tay, âm nhạc, tất cả cùng hát bài theo điệu trống quân: Chúng tôi xuất viện về nhà/ Cám ơn y bác sỹ rất là quan tâm/ Nhẹ nhàng thân thiện ân cần/ Coi bệnh nhân chính là người thân của mình/ Bệnh viện y học cổ truyền/ Địa chỉ tin cậy, niềm tin sáng ngời./

L.T.K

Bài viết khác