Chủ nhật, 19/05/2024

Kỉ niệm ngày cưới

Thứ năm, 30/04/2020

Truyện mini của TOLULOPE POPOOLA (Nigeria)

Có điều gì đó không ổn! Cả tuần nay cái cảm giác bất ổn đó cứ đeo đẳng như một điềm báo khiến tôi ăn cũng không ngon miệng. Tôi không biết điều đó là gì, bởi mọi thứ vẫn chẳng có gì thay đổi. chồng tôi, Lanre, đã thất nghiệp mười tháng nay và tôi vẫn là nguồn thu nhập chính. Chỉ có chút khác biệt là tôi phải tăng giờ làm để kiếm thêm chút đỉnh. Bạn thân của tôi là Jumoke ở gần đó cũng qua giúp tôi vài tháng nay trong việc nấu nướng mỗi khi tôi đi làm về muộn.

Rồi tôi cũng chợt nhớ ra nguyên do cảm giác bất ổn của mình - thứ Sáu tuần tới là kỉ niệm 10 năm lễ cưới của chúng tôi! Hôm nay là thứ Bảy. Tôi thở dài lê bước ra khỏi giường. Lanre đã dậy từ trước và có lẽ đang ở ngoài vườn. Ngoài thời gian đi tìm việc ra, làm vườn là điều duy nhất khiến chồng tôi bận bịu. Tôi lắc đầu trước ý nghĩ về Lanre. Mới chỉ năm ngoái thôi, anh còn là một luật sư doanh nghiệp, giờ đã quanh quẩn trong vườn nhặt cỏ, trồng cây, từ từ rút vào trong cái vỏ kén của mình. Lanre nói chuyện với tôi ít hơn và có luôn có cái nhìn vẻ xấu hổ và tội lỗi.

Ảnh minh họa: Internet

Không thích thú lắm với cái ý định tổ chức kỉ niệm ngày cưới, nhưng tôi quyết định sẽ cố gắng. Có lẽ nó sẽ giúp chúng tôi vui lên chút ít. Tôi tự nhủ, ít ra thì chúng tôi cũng vẫn còn đang ở bên nhau dù chưa hẳn đã hạnh phúc. Mẹ tôi từng tiên liệu rằng cuộc hôn nhân của chúng tôi sẽ chẳng dài lâu. Trong mười năm qua, tôi đã chứng minh cho bà thấy tiên liệu đó đã sai.

Tôi xuống nhà, pha một tách cà phê và bắt đầu lên kế hoạch. Chúng tôi có thể đi ăn tối ở một nhà hàng sang trọng trong phố, nơi có ban công nhìn về trung tâm thành phố, hay cũng có thể đi xem nhạc kịch ở Westend… Tôi sẽ nhờ Jumoke giúp kế hoạch này trở nên bất ngờ. Tôi vơ lấy áo khoác, đi vội ra ngoài, không kịp tìm báo với Lanre.

Jumoke không khóa cửa sau từ phía vườn nên tôi đi thẳng vào nhà bếp. Không gian yên ắng đến lạ. Cô ấy ở đâu được nhỉ?

Tôi mở cửa phòng khách và không tin nổi những gì đang diễn ra trước mắt mình. Cảm giác ghê sợ dâng lên khiến tiếng thét trong cổ tôi bị bóp nghẹt lại.

“Shade, tớ rất xin lỗi!”.

Tôi lao thẳng về nhà, trong đầu chỉ ong ong với một ý nghĩ đớn đau: Lanre và người bạn thân nhất của tôi!

Bài viết khác